Không giỏi viết

Dù sao, nơi này vốn dĩ là của tôi mà.

Dù sao, tôi cũng là chuyên gia trong việc thất hứa với bản thân và người khác.

Tôi tiếp tục giữ cái lời thề tào lao nào đó làm gì, có ý nghĩa gì, ai quan tâm đâu.

Giữ lấy danh dự làm gì khi cái đó tôi chẳng có.

Tôi vốn dĩ luôn khinh rẻ chính mình mà.

Một ai đó sẽ nghĩ: "Sao lại thế? Đừng như thế!"

Nhưng mà, cái cảm giác đó cứ chực chờ bóp nghẹn lấy tôi, lúc bình tĩnh thì hay tỏ ra là một kẻ hay ho đi cho lời khuyên. Lúc cuộc đời thúi hẻo thì thôi vậy. 

Tôi phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào đây, tôi không biết bao giờ mình sẽ bình ổn trở lại, tôi không có cản đảm, hứng thú, tôi không cảm thấy ý nghĩa với một thứ gì trong đời, tôi không cảm thấy ý nghĩa để đấu tranh nữa.

Tôi cứ lười biếng như vậy sống lay lắt qua ngày, tôi không đổ lỗi gì nữa, là do tôi cả thôi.

Tôi mang DNA không được tốt lắm nên cuộc đời và nhân cách của tôi nát bấy, trí tuệ cũng chẳng có mấy, nghị lực cũng chẳng có, tôi lại đổ lỗi nữa rồi.

Tôi không biết phải giải quyết những ngày sắp tới thế nào nữa.

Không hướng đi, không lối ra, không vận động, không nhịp sống, không thay đổi, không phát triển.

Trời ơi.

Trầm cảm có là một cách đổ lỗi không, hoàn cảnh có là một cách đổ lỗi không? Nhưng tôi đã từng đau khổ quá lâu rồi.

Đau khổ và rồi một ai đó gặp tôi sẽ hỏi: "Sao mày lúc nào cũng tiêu cực vậy?"

Tích cực lên, tích cực lên. 

Căn nguyên gốc rễ là gì, ừ thì sinh ra từ đâu thì đau khổ từ đó mà ra cả.

...

Tôi cứ là một kẻ như vậy mãi, không tìm thấy lối ra, tôi cứ là một kẻ như vậy mãi...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tỏ vẻ nguy hiểm?

Âm nhạc hoặc chết

Baby Reindeer và những kết nối đặc biệt của nó với cuộc đời tôi