ở đây rồi

Nỗi đau âm ỉ

Đến nay cũng được vài năm nhỉ

Cũng đã từng chăm chỉ

Giờ tổn thương hoá lầm lì

Sợ ngoài kia người ta xầm xì

Cầu những kẻ cay độc câm đi

Bi đát hóa đời ta lâm li

Chẳng ai chịu hoan hỉ
Mà nghe tôi thủ thỉ
Sự sống ngỡ như ác quỷ
Giận mình không nỡ thoái thác đi
Đói khát rách nát chua chát đốn mạt
Nói chung là đau đến bỏng rát.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Còn ta ở đây thương nhớ tương tư một Sài Gòn đau đớn đến chẳng thể thở than

Vô dụng