Nửa năm 2024
Có một thứ mà tôi còn sợ hơn cả loài người, hoặc ngang bằng, đó là thời gian trôi. Thực sự còn đủ tỉnh táo và thoải mái để viết ra những dòng này, để can đảm đối diện với việc nửa năm đã qua, tuổi trẻ đang đi qua, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều. Có lúc tôi thừ người ra khi lái xe đến nổi thoáng nghĩ hay là lao vào đâu đó để chết đi, hay là cái gì lao vào mình để được chết đi. ... 2 năm trước chị họ đã nhắc nhở tôi là tuổi trẻ sẽ qua rất nhanh, rằng tôi đừng để một ngày nào lãng phí, tôi cũng đã tin là mình sẽ nâng niu những ngày tháng đó. Mà đúng là đâu đó tôi đã từng cố sống những ngày đáng sống. Rồi mọi thứ sụp đổ. 2 năm sau chị lại nhắc nhở điều đó với tôi, như một lời gởi gắm từ một người đi trước nhưng tôi không còn nhẹ tênh để tiếp nhận nữa. ... Tôi cố lưu lại rất nhiều sự kiện đã xảy trong từng lời nhạc mình viết. Nhưng có những lúc chả có gì, rỗng tuếch, chả muốn gắng gượng làm gì. ... Đây chỉ là những dòng trạng thái rời rạc, chắp vá. ... Những cơn đau không chỉ là tâm tr...