Wanbi Tuấn Anh
tôi mới đọc xong tự truyện viết về Wanbi Tuấn Anh ('Bắt đầu từ một kết thúc' do nhà báo Lý Minh Tùng viết)
thực ra thông điệp nho nhỏ được cài cắm rằng 'hãy trân trọng việc còn sống' có đánh động mạnh mẽ đến tôi.
nhưng tôi cũng miễn nhiễm nhiều rồi.
tôi nhìn đời méo mó và xấu xí hơn.
tôi yêu thương nhiều nhưng cũng ghê tởm nhiều, không nghĩ đó là hoài phí cuộc đời như Wanbi Tuấn Anh quan niệm.
nhưng tự truyện chắc cũng sẽ làm tôi khác đi chút ít trong những ngày tháng tới đây.
cũng chỉ là một cái chết trẻ trong vô số những cái chết vô danh tiểu tốt khác.
có lẽ vì Dấu Vết mà Wanbi Tuấn Anh để lại là sáng tác và âm nhạc và căn bệnh hiếm như phim Hàn nên cái chết này thực sự khắc khoải.
dù sao tự truyện cũng làm dày lên thế giới quan của tôi một chút, giữa cái thế giới bổ bã, phân cực.
giữa loài người chì chiết, lừa lọc, giết chóc.
giữa ác độc khốn cùng.
giữa ghê tởm và nỗi bức xúc.
...
cũng không biết chắc được tôi có sống qua cái tuổi một ai đó chết đi hay không.
chẳng hạn như tuổi 26 của Wanbi Tuấn Anh.
cũng không biết mỗi ngày có bao nhiêu hung tin rằng một kiếp người nữa lại chia lìa.
làm sao tôi có cái nhìn đẹp đẽ và sẽ không phẫn uất khi có những kẻ đốn mạt hả hê trên cái chết của người khác.
...
tâm đắc nhất là câu hát thứ 2 trong bài "Nụ Cười Còn Mãi" mà Wanbi Tuấn Anh sáng tác.
"Khi tôi vui là ngày tôi đã lớn khôn rồi."
có lẽ chỉ khi thật sự trưởng thành và thoát ly khỏi vô minh thì tôi mới thấy an yên và lạnh lùng.
thay vì làm một đứa con nít với những ngô nghê, bất bình và phẫn nộ về sự suy đồi đạo đức của loài người.
Nhận xét
Đăng nhận xét