Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2025
Ngừng làm việc trở nên quá uỷ mị Bất hạnh nên trong lòng toàn đố kỵ Vẫn còn tự cho rằng bản thân thú vị Luôn luôn thèm khát sự chú ý Chẳng được tích sự gì Lại hay tỏ ra đắc ý Thấy người khác ngã ngựa là khoái chí Tìm đến giải trí để được thoải mái tí

Choàng tỉnh dù chưa hoàn chỉnh

Khi còn thở Tôi sẽ viết nhạc và làm thơ Vẫn thơ thẩn thẫn thờ và than thở Vẫn luôn đầy khuyết điểm và trăn trở Có đôi khi tự nhìn mình và đời nham nhở Khi còn thở Tôi sẽ dở tệ và mộng mơ Sẽ luôn bị phê bình và nhắc nhở Sẽ thất bại và gặp trắc trở Mọi chuyện sẽ kết thúc khi tôi tắt thở. Và tôi nghĩ Tin một lần bản thân làm được cũng chẳng mất mát gì Tôi tổn thương quá nhiều thì xứng đáng được hạnh phúc Tôi gây tội quá lớn thì tôi sẽ chuộc tội Và tôi nghĩ Mình cần tha thứ cho chính mình Tha thứ cho nhưng tủi hổ và uất nghẹn Để một mai còn chăm sóc được cho ai đó Một đời chỉ bình thường như vậy thôi. Cứ ép mình phi thường, chì chiết mình tầm thường. Cũng đuối rồi.

Giãi bày

giãi bày hôm nay ở đây lúc này giãi bày tạm quên đi mạng sống là to tát cái tôi cái ngã cũng chỉ là tro cát khi thân thể gào lên vì đói khát thì bản năng phần người bất lực mà thoái thác nhập nhằng giữa cái thiện cái ác không là gì tạm nhận mình dốt nát thôi thì cũng đỡ hơn thối nát vòng luẩn quẩn biết đâu là lối thoát. ... nhìn thế giới trần trụi bản thân lại không thoát khỏi trần tục kiếp người đáng thương lầm lũi kiếp người tán dương tội lỗi. ... dạy nhau đạo đức tôn giáo thay nhau bạo lực hỗn láo ác giả ác báo bát nhã bát nháo ... tôi trăn trở về tạm bợ tạm bợ là hiếm hoi tôi để cái tôi mình vào vì nó tạm bợ và vô nghĩa nhưng tôi vẫn cứ có nó ở đó hoặc là không? không tức thị sắc, sắc tức thị không.

Lờ đờ uể oải

Tầm thường tai tiếng Lầm đường đau điếng Thèm thuồng ngấu nghiến Trần truồng quyến luyến. A Di Đà Phật Loài thú sinh tật Loài sống như vật Loài chết như thật. A Di Đà Phật Có óc như đần Nói dóc như thần Bới móc hư dần.

A Di Đà Phật

Sẽ là thiền Sẽ là chánh niệm Sẽ là tội lỗi Sẽ là khổ đau Sẽ là sai lầm Sẽ là rệu rã Sẽ là tất cả Sẽ là hư vô Sẽ là nấm mồ Sẽ là cát bụi Sẽ là buồn tủi Sẽ là buông xuôi.

Những điều tốt đẹp

Nghĩ khách quan thì cuộc sống tôi là tốt đẹp Chỉ vì cái bản tính đau đáu chuyện nhân sinh Và những tổn thương âm ỉ dai dẳng Những mong mỏi có hơi xa vời Đôi khi lại tự huyễn hoặc mình không xứng đáng Dù trong thâm tâm muốn chết mẹ Lại tự khinh rẻ mưu cầu hạnh phúc  Tự chì chiết mình kém cỏi Tự trách mình là gánh nặng Lại oán than mình xứng đáng mà Có lúc thấy mình tồi tệ cần được chết đi … Nhưng tôi đã duy trì sự sống này Bằng những chất liệu tốt nhất mình có Dù đôi lúc những tính xấu rất con người trỗi dậy Như 7 mối tội đầu  Mà tôi vốn dĩ cũng đâu tỏ ra mình trong sạch Tôi biết nhục … Đã có những người tốt đẹp xuất hiện Đã có những thứ hay ho tôi được học Mục tiêu tôi theo đuổi là chính đáng Mưu cầu hạnh phúc là chính đáng … Đã có những lúc tôi sợ phiền lòng một ai Đã có những lúc tôi thiện chí giúp đỡ Đã có lúc tôi hy sinh và chịu đựng Cũng đã có lúc áy náy vô cùng vì mang tội Cũng có những tội lỗi tôi không nhận thức ra … Những lời xin lỗi và cảm ơn chưa được nói Những sai ...

giữ cho mình không hận thù

tôi sẽ giữ cho mình không hận thù nhưng quyết không làm kẻ đần mù tôi cũng không phải là bậc chân tu vẫn nuôi tham vọng tìm nơi ẩn trú nhìn đâu cũng là bầy đàn lẩn lú tự xưng rân ủ, sao toàn rân u.

Wanbi Tuấn Anh

tôi mới đọc xong tự truyện viết về Wanbi Tuấn Anh ('Bắt đầu từ một kết thúc' do nhà báo Lý Minh Tùng viết) thực ra thông điệp nho nhỏ được cài cắm rằng 'hãy trân trọng việc còn sống' có đánh động mạnh mẽ đến tôi. nhưng tôi cũng miễn nhiễm nhiều rồi. tôi nhìn đời méo mó và xấu xí hơn. tôi yêu thương nhiều nhưng cũng ghê tởm nhiều, không nghĩ đó là hoài phí cuộc đời như Wanbi Tuấn Anh quan niệm. nhưng tự truyện chắc cũng sẽ làm tôi khác đi chút ít trong những ngày tháng tới đây. cũng chỉ là một cái chết trẻ trong vô số những cái chết vô danh tiểu tốt khác. có lẽ vì Dấu Vết mà Wanbi Tuấn Anh để lại là sáng tác và âm nhạc và căn bệnh hiếm như phim Hàn nên cái chết này thực sự khắc khoải. dù sao tự truyện cũng làm dày lên thế giới quan của tôi một chút, giữa cái thế giới bổ bã, phân cực. giữa loài người chì chiết, lừa lọc, giết chóc. giữa ác độc khốn cùng. giữa ghê tởm và nỗi bức xúc. ... cũng không biết chắc được tôi có sống qua cái tuổi một ai đó chết đi hay không. chẳng h...

THẤP HÈN/ 7 mối tội đầu

Chính tôi sinh vật thấp hèn Chính tôi ghen ghét bon chen kiếp người Chính tôi là kẻ chây lười Chính tôi bụng đói rồi đòi ăn no  Chính tôi thùng rỗng kêu to Chính tôi háo sắc diễn trò thanh cao Chính tôi tham vọng khát khao Chính tôi phẫn uất tự bao biện cùn.

Vô thường

Niềm vui chóng tàn Nỗi đau kết thúc Vở diễn đóng màn Hưởng dương đến lúc Trót ở thế tục Rồi sẽ thăng thiên Thất tình lục dục Giật mình quy nguyên Chết là dĩ nhiên.

thôi (tưởng tượng đóng vai thành Wanatabe Rừng Na Uy)

Thôi anh không đau lòng nữa Để cho em an tâm Rồi mình cùng nhau sửa chữa Dù quá khứ hay hiện tại có vẻ oái ăm Anh không biết liệu tương lai mình có tối tăm Và khi em là nhân vật quan trọng trong đó Thỉnh thoảng anh sợ người ta sẽ hỏi thăm Anh có gì lại bảo không có Nhưng chắc là em đã ở đâu đó Không bên cạnh trong tầm mắt của anh Anh rơi vào vòng xoáy bực dọc cau có Và nhớ em là điều duy nhất quẩn quanh Người ta động viên bảo tuổi đời anh còn xanh Sao anh thấy mình như chết đi một nửa  Anh sợ mình sẽ vì em mà trốn tránh Khi tất cả những gì anh có là ngày xưa. Anh tự hỏi mình đã ổn hay chưa Hỏi xin phép em cho anh sống tiếp hạnh phúc Liệu có là trái với những gì anh từng hứa Anh hay nghĩ nơi mình xứng đáng là địa ngục. Cuộc đời có lẽ cũng chẳng bận tâm anh ngã gục Mỗi ngày trôi qua sự sống sẽ ít đi một tí Con người con người loài lúc nhúc Phải chăng em không muốn như vậy nên rời đi?

Run & áy náy

đứt gãy các mối quan hệ trầy da tróc vảy vứt thảy thôi không can hệ rầy la nóng nảy ... không sức khỏe không trí tuệ ... chết chóc hết khóc đếch sốc mệt nhọc bực dọc  đinh tai nhức óc. ...

To như bánh xe bò

  To như bánh xe bò Là khi đứa trẻ biết hình thành nỗi lo Mất đi sự hồn nhiên vốn có Hồn nhiên gì nổi giữa đời rủi ro. To như bánh xe bò Là khi ta cho cái ngã mình to tát Tội ác loài người là đống rác "Chuyền" từ thế hệ này sang thế hệ khác. To như bánh xe bò Là khi nhân danh “lý tưởng” để giày xéo tự do Đánh đổi sự chiến thắng bằng máu đỏ Cùng những sự thật còn bỏ ngỏ. Thực ra tôi đang học cách buông bỏ Vì lời nói không đủ trọng lượng đến từ kẻ ăn bo bo Chẳng biết bao giờ tôi mới thôi trăn trở Có lẽ là khi tôi đã nép một góc an phận thủ thường. Bày mưu tính kế đủ đường Mà thôi vạn vật vô thường Vô minh hay tỏ tường Đều được chết thành tro sương. Ngoại trừ…những cái chết cao cấp hơn. … vĩ cuồng tầm thường

Việt Nam

Hình ảnh
 

Bà Năm

Hình ảnh
Tôi có câu chuyện này muốn kể. Là chuyện của một người đã mất, gọi tên là bà Năm. Bà là hàng xóm cũ của tôi, ở một xóm tên Chợ Nhỏ, ở Thành phố Pleiku, Tỉnh Gia Lai. Đây là chuyện bà từng kể lại cho mẹ tôi. Và giờ, mẹ kể lại cho tôi. Lúc bà còn sống, tôi chỉ là đứa con nít bốn, năm tuổi. Nhưng ký ức của tôi về bà vẫn rõ, rõ ở đây là về mặt cảm giác. Bà hay mặt bộ đồ bộ dành cho người già, thời tiết ở Pleiku lạnh nên bà hay trùm thêm vải đan len màu cam. Bà nói giọng xứ Quảng. Thật ra tôi không nhớ rõ giọng bà, nhưng tôi nhớ đã từng mua kẹo bà bán và nhờ bà lột vỏ giúp. Tôi chỉ nhớ tiếng bà phát âm chữ "lột". Lúc bà năm còn nhỏ, ba mẹ mất. Bà ở với anh chị và bị đánh. và tất nhiên, bà không được đi học, một chữ bẻ đôi bà cũng không biết.  Thế là bà bỏ đi.  Bà đi xa và đi lúc bà nhỏ đến độ, bà không có ký ức gì về việc mình đã xuất phát từ đâu, chỉ biết quê mình ở xứ Quảng, nhưng không biết cụ thể ở chỗ nào. Bà đi làm người ở cho một gia đình. Con gái  đang độ tuổi mới lớn ...

Bận

bận một chiếc áo chiếc quần đậy che thứ con người ta xấu hổ bận lòng cái chết đến gần kiếp người đếm ra bao nhiêu tủi hổ bận rộn với những lo toan cuộc sống sinh ra bắt phải làm thậm chí sinh ra không là chọn lựa sự sống này là buộc có, không phải được cho bận bịu với tâm trí đoạ đày đớn đau tự đi mà ôm lấy bận sau xin đừng làm người ác độc không hoài nào nguôi

Ngu

Còn ngu còn dốt Bị nhốt trong tù Còn mù còn chột Con khỉ đột trong rừng rú Con người cũng chỉ là con thú

Pluto

biết nói gì đây em ơi tôi đã làm được gì đâu cho đời đời tôi vốn dĩ chẳng kham nổi đời em thôi xin phép được rút lui mình bên nhau nốt hôm nay thôi ngày mai tôi phải trả em lại rồi trả em lại cho một tôi khác nhưng không phải tôi kẻ lang thang cảm ơn đã diễn cùng tôi nhé thân phận là diễn nhưng yêu em là thật có lẽ ngày mai tôi vẫn sẽ ghé chỉ là không phải tôi em thường gặp là một tôi của ngần ấy năm người mà em nghĩ tôi là người ấy người đó trở lại và giành lấy May của tôi ơi, Oon đến rồi này!

xàm xí

 hạnh phúc không tôi khi cứ mải mê bận lòng người đời mới vui vẻ đây thôi sao lại đau đớn nữa rồi cứ tự trách bản thân là kẻ có tội gột rửa hết thảy lại thấy mình cuốn trôi hạnh phúc không tôi khi tâm tư cứ lắng lo rối bời chơi vơi với những ước muốn xa vời chờ đợi những phép màu không xảy tới không kịp làm gì lại một ngày mới điên cuồng với những mơ mộng chơi vơi không sao mà không sao mà đúng không tự nhủ bản thân rất rất nhiều lần thôi thì cứ sống cho qua một kiếp sống cũng xong xuôi hết cả đừng bận tâm chịu đựng một chút giấu nhẹm vào trong chỉ mong ngày mai thần chết ghé thăm