Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2024

Nốt

Nốt hôm nay rồi thôi Tự hứa trăm ngàn lần rồi Mà sao đến giờ vẫn vậy Chẳng có gì là đổi thay Biết tất cả ở tuổi mười tám Rồi rỗng tuếch vào năm hai hai Mông lung vô định và ảm đạm Không dám đối diện với ngày mai Rồi tuổi trẻ sẽ chẳng trở lại Rồi hôm nay sẽ là nuối tiếc Tương lai khốn cùng đầy sợ hãi Lại dằn vặt lại tự mình chì chiết Là như vậy vốn dĩ là như vậy Không dám tin mình sẽ hạnh phúc

Không giỏi viết

Dù sao, nơi này vốn dĩ là của tôi mà. Dù sao, tôi cũng là chuyên gia trong việc thất hứa với bản thân và người khác. Tôi tiếp tục giữ cái lời thề tào lao nào đó làm gì, có ý nghĩa gì, ai quan tâm đâu. Giữ lấy danh dự làm gì khi cái đó tôi chẳng có. Tôi vốn dĩ luôn khinh rẻ chính mình mà. Một ai đó sẽ nghĩ: "Sao lại thế? Đừng như thế!" Nhưng mà, cái cảm giác đó cứ chực chờ bóp nghẹn lấy tôi, lúc bình tĩnh thì hay tỏ ra là một kẻ hay ho đi cho lời khuyên. Lúc cuộc đời thúi hẻo thì thôi vậy.  Tôi phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào đây, tôi không biết bao giờ mình sẽ bình ổn trở lại, tôi không có cản đảm, hứng thú, tôi không cảm thấy ý nghĩa với một thứ gì trong đời, tôi không cảm thấy ý nghĩa để đấu tranh nữa. Tôi cứ lười biếng như vậy sống lay lắt qua ngày, tôi không đổ lỗi gì nữa, là do tôi cả thôi. Tôi mang DNA không được tốt lắm nên cuộc đời và nhân cách của tôi nát bấy, trí tuệ cũng chẳng có mấy, nghị lực cũng chẳng có, tôi lại đổ lỗi nữa rồi. Tôi không biết phải ...