Vì tôi khờ dại, yếu đuối, vụng về. Tôi chẳng biết gì về tình yêu. Để rồi em đến. Nói cho tôi biết tình yêu là gì. Để rồi tôi nhận ra được tình yêu là em. Rồi tôi đau. Người vẽ cho tôi một lối chạy. Và người chạy trốn khỏi tôi. Em đến sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn trong tôi. Sắp xếp lại thứ cuộc sống rối ren, lộn xộn mà tôi không biết bắt đầu từ đâu để đi tiếp. Rồi cũng chính em xới tung khiến tâm tư tôi rối bời. Ngay cả sự im lặng của em cũng làm tôi xao động. Tôi có một cây đàn guitar, viết được vài bản nhạc. Nhưng chưa từng một lần tôi thấy mình được công nhận. Tôi ghen tị, thù hằn với mọi con người xung quanh. Tôi bước chân vào trường Chuyên Hùng Vương, trường Đại học Kiến trúc là những món quà. Nhưng cũng là hàng vạn nỗi đau. Tôi có thể dùng hàng giờ để quan sát cuộc sống của người khác mà suy ngẫm. Nhưng lại lười biếng và trì trệ trong việc sống cuộc đời của bản thân. Tôi tự tin vì mình đã kinh qua ...