Còn ta ở đây thương nhớ tương tư một Sài Gòn đau đớn đến chẳng thể thở than
Một cách tự hào và ngạo nghễ Ta đã từng rất say mê Nơi Sài Gòn hoa lệ Giờ đây Sài Gòn cũng đâu quá tệ Vẫn hoa lệ một cách ê chề Hoa cho người giàu, lệ cho kẻ nghèo. Nóng nực, lạnh lẽo. Hòn Ngọc Viễn Đông Giờ chỉ còn là cái bóng Người ta cứ sống Mà chẳng dám nghĩ đến tương lai. Ai đúng, ai sai? Thứ lịch sử mà luôn được nhắc lại. Nhưng có một thứ vẫn luôn tồn tại ... Sài Gòn trong tôi mãi là một cô gái Mơn mởn như giọt sương sớm ban mai Vậy mà cô ta đã phải gánh trên vai Đỡ đần sáu mươi hai đứa con còn lại. Vốn dĩ chẳng phải một người mẹ Cũng đâu thể tận hưởng tuổi xuân. Cô hồng nhan làm chi để rồi bạc phận Cô bệ rạc đó còn ai bâng khuâng. Ta thương cô nhưng ta mặc kệ. Cô không là nơi ta chọn quay về. Là nơi ta đến, không để quay về. _written by Quyen Viết cho những năm tháng Sài Gòn đã và đang đau...