Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2021

Còn ta ở đây thương nhớ tương tư một Sài Gòn đau đớn đến chẳng thể thở than

Một cách tự hào và ngạo nghễ Ta đã từng rất say mê Nơi Sài Gòn hoa lệ Giờ đây Sài Gòn cũng đâu quá tệ Vẫn hoa lệ một cách ê chề Hoa cho người giàu, lệ cho kẻ nghèo. Nóng nực, lạnh lẽo. Hòn Ngọc Viễn Đông Giờ chỉ còn là cái bóng Người ta cứ sống Mà chẳng dám nghĩ đến tương lai. Ai đúng, ai sai? Thứ lịch sử mà luôn được nhắc lại. Nhưng có một thứ vẫn luôn tồn tại ... Sài Gòn trong tôi mãi là một cô gái Mơn mởn như giọt sương sớm ban mai Vậy mà cô ta đã phải gánh trên vai Đỡ đần sáu mươi hai đứa con còn lại. Vốn dĩ chẳng phải một người mẹ Cũng đâu thể tận hưởng tuổi xuân. Cô hồng nhan làm chi để rồi bạc phận Cô bệ rạc đó còn ai bâng khuâng. Ta thương cô nhưng ta mặc kệ. Cô không là nơi ta chọn quay về. Là nơi ta đến, không để quay về. _written by Quyen Viết cho những năm tháng Sài Gòn đã và đang đau...

tôi muốn tôi yêu em

tôi muốn tôi yêu em tôi muốn tôi yêu em dịu dàng như cây cỏ trong lành như áng mây tươi mát như ngọn gió tôi muốn xây em giấc mộng bé thôi, cỡ chừng một công trình rồi tôi và em sẽ mang trong mình những tháng ngày hồn nhiên tôi muốn tôi cùng em bước trong mưa, ngược đường nắng nếm xong đủ ngọt bùi cay đắng lại ngồi xuống ăn bánh mì uống cà phê để rồi sớm mai khi giấc mộng tàn khi con người ta thức tỉnh trước lo toan chỉ cần thấy em và tôi còn ở đấy tình mình vẫn tinh khôi. _Angel Corn_ 

Đồng

  Tiền ơi liệu có khóc không Mỗi khi làm khổ nỗi lòng một ai? Trần gian vốn dĩ an bài Đồng tiền liệu có cứu lại bao nhiêu? Thì cũng độc bước cô liêu Cô đơn đón gió đìu hiu quay về? Nặng một nỗi đau ê chề Mấy ai có được mặc kệ thế gian? -Angel Corn-

Đêm không ngủ

Hình ảnh
  Tĩnh mịch thức giấc trong đêm Trăng mang người đến, trước thềm xuân sang. Hoa nở chốc chốc lại tàn Cớ chi vướng bận người sang kẻ hèn Cuộc đời đổi trắng thay đen Có chăng đã lỡ cái hẹn năm xưa? Người đi ta chẳng tiễn đưa Trăng mang người đến, ta vừa chiêm bao. -Angel Corn-

Viết cho dáng vẻ của người con gái mà tôi đã tương tư trong quá khứ

Hình ảnh
Vì tôi khờ dại, yếu đuối, vụng về. Tôi chẳng biết gì về tình yêu. Để rồi em đến. Nói cho tôi biết tình yêu là gì. Để rồi tôi nhận ra được tình yêu là em. Rồi tôi đau.   Người vẽ cho tôi một lối chạy. Và người chạy trốn khỏi tôi.   Em đến sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn trong tôi. Sắp xếp lại thứ cuộc sống rối ren, lộn xộn mà tôi không biết bắt đầu từ đâu để đi tiếp. Rồi cũng chính em xới tung khiến tâm tư tôi rối bời. Ngay cả sự im lặng của em cũng làm tôi xao động.   Tôi có một cây đàn guitar, viết được vài bản nhạc. Nhưng chưa từng một lần tôi thấy mình được công nhận.   Tôi ghen tị, thù hằn với mọi con người xung quanh. Tôi bước chân vào trường Chuyên Hùng Vương, trường Đại học Kiến trúc là những món quà. Nhưng cũng là hàng vạn nỗi đau. Tôi có thể dùng hàng giờ để quan sát cuộc sống của người khác mà suy ngẫm. Nhưng lại lười biếng và trì trệ trong việc sống cuộc đời của bản thân.   Tôi tự tin vì mình đã kinh qua ...