Bài đăng

Việt Nam

Hình ảnh
  Khoảng từ năm học lớp 8, 9 tôi bắt đầu nhận thức được rằng chương trình giáo dục ở Việt Nam không tốt, không hoàn hảo và không đáng để tôi dùi mài kinh sử hay chạy đua điểm số. Việc bóc tách lịch sử với tôi như bóc hành tây vậy, môn lịch sử trên trường rất chán, và nó là một củ hành tây nặng mùi mà rất ít đứa học sinh Việt Nam muốn cầm lên và lột ra. Nhưng tôi đã lột nó, cũng chỉ bằng sự tình cờ, bằng những câu chuyện xưa mà mẹ tôi kể lại, về mẹ, về cậu, về ông bà ngoại... Bằng YouTube, bằng từng chiếc đĩa DVD, và bằng lòng trắc ẩn và một chút chính kiến của một đứa nhỏ bắt đầu hình thành bản ngã. Bằng việc người mình yêu đi du học... ... Củ hành tây mà tôi nói đó, càng lột thì chỉ toàn là nước mắt, tôi cứ lột và cảm nhận từng những sự thật không dễ tiếp nhận đó, thật sự không dễ tiếp nhận, và tôi thông cảm cho những ai không muốn biết, tránh nói đến. Vì tôi đã đau như thế nào. Tôi chắc chắn rằng mình nhạy cảm, nên mình đã dễ đau hơn người khác thế nào. ... Tôi không biết việc yê...

Đón mẹ về chợ

 Bài thơ ở tiểu học VNCH (chưa rõ nguồn và tính xác thực nhưng thấy hay) Những chiều khi nắng tắt bên song(*) Màu tím hoàng hôn ngập cánh đồng. Tôi đón mẹ về nơi cuối xóm, Chợ chiều tan, mẹ bước thong dong.   Có chiều mắt mẹ buồn thăm thẳm Vì suốt ngày qua chẳng bán gì. Tôi biết lòng người lo lắng lắm Nhìn con mẹ chẳng nói năng chi.   Nhưng cũng có nhiều khi chợ tan, Mẹ tôi quẩy gánh bước về làng. Mẹ cười khi thấy tôi ra đón, Tôi biết hôm nay mẹ đắt hàng.   – MẠC Y LY –   (*)Song: Cửa sổ.

Bà Năm

Hình ảnh
Tôi có câu chuyện này muốn kể. Là chuyện của một người đã mất, gọi tên là bà Năm. Bà là hàng xóm cũ của tôi, ở một xóm tên Chợ Nhỏ, ở Thành phố Pleiku, Tỉnh Gia Lai. Đây là chuyện bà từng kể lại cho mẹ tôi. Và giờ, mẹ kể lại cho tôi. Lúc bà còn sống, tôi chỉ là đứa con nít bốn, năm tuổi. Nhưng ký ức của tôi về bà vẫn rõ, rõ ở đây là về mặt cảm giác. Bà hay mặt bộ đồ bộ dành cho người già, thời tiết ở Pleiku lạnh nên bà hay trùm thêm vải đan len màu cam. Bà nói giọng xứ Quảng. Thật ra tôi không nhớ rõ giọng bà, nhưng tôi nhớ đã từng mua kẹo bà bán và nhờ bà lột vỏ giúp. Tôi chỉ nhớ tiếng bà phát âm chữ "lột". Lúc bà năm còn nhỏ, ba mẹ mất. Bà ở với anh chị và bị đánh. và tất nhiên, bà không được đi học, một chữ bẻ đôi bà cũng không biết.  Thế là bà bỏ đi.  Bà đi xa và đi lúc bà nhỏ đến độ, bà không có ký ức gì về việc mình đã xuất phát từ đâu, chỉ biết quê mình ở xứ Quảng, nhưng không biết cụ thể ở chỗ nào. Bà đi làm người ở cho một gia đình. Con gái  đang độ tuổi mới lớn ...

Bận

bận một chiếc áo chiếc quần đậy che thứ con người ta xấu hổ bận lòng cái chết đến gần kiếp người đếm ra bao nhiêu tủi hổ bận rộn với những lo toan cuộc sống sinh ra bắt phải làm thậm chí sinh ra không là chọn lựa sự sống này là buộc có, không phải được cho bận bịu với tâm trí đoạ đày đớn đau tự đi mà ôm lấy bận sau xin đừng làm người ác độc không hoài nào nguôi

Ngu

Còn ngu còn dốt Bị nhốt trong tù Còn mù còn chột Con khỉ đột trong rừng rú Con người cũng chỉ là con thú

Pluto

biết nói gì đây em ơi tôi đã làm được gì đâu cho đời đời tôi vốn dĩ chẳng kham nổi đời em thôi xin phép được rút lui mình bên nhau nốt hôm nay thôi ngày mai tôi phải trả em lại rồi trả em lại cho một tôi khác nhưng không phải tôi kẻ lang thang cảm ơn đã diễn cùng tôi nhé thân phận là diễn nhưng yêu em là thật có lẽ ngày mai tôi vẫn sẽ ghé chỉ là không phải tôi em thường gặp là một tôi của ngần ấy năm người mà em nghĩ tôi là người ấy người đó trở lại và giành lấy May của tôi ơi, Oon đến rồi này!

xàm xí

 hạnh phúc không tôi khi cứ mải mê bận lòng người đời mới vui vẻ đây thôi sao lại đau đớn nữa rồi cứ tự trách bản thân là kẻ có tội gột rửa hết thảy lại thấy mình cuốn trôi hạnh phúc không tôi khi tâm tư cứ lắng lo rối bời chơi vơi với những ước muốn xa vời chờ đợi những phép màu không xảy tới không kịp làm gì lại một ngày mới điên cuồng với những mơ mộng chơi vơi không sao mà không sao mà đúng không tự nhủ bản thân rất rất nhiều lần thôi thì cứ sống cho qua một kiếp sống cũng xong xuôi hết cả đừng bận tâm chịu đựng một chút giấu nhẹm vào trong chỉ mong ngày mai thần chết ghé thăm

ở đây rồi

Nỗi đau âm ỉ Đến nay cũng được vài năm nhỉ Cũng đã từng chăm chỉ Giờ tổn thương hoá lầm lì Sợ ngoài kia người ta xầm xì Cầu những kẻ cay độc câm đi Bi đát hóa đời ta lâm li Chẳng ai chịu hoan hỉ Mà nghe tôi thủ thỉ Sự sống ngỡ như ác quỷ Giận mình không nỡ thoái thác đi Đói khát rách nát chua chát đốn mạt Nói chung là đau đến bỏng rát.

Nốt

Nốt hôm nay rồi thôi Tự hứa trăm ngàn lần rồi Mà sao đến giờ vẫn vậy Chẳng có gì là đổi thay Biết tất cả ở tuổi mười tám Rồi rỗng tuếch vào năm hai hai Mông lung vô định và ảm đạm Không dám đối diện với ngày mai Rồi tuổi trẻ sẽ chẳng trở lại Rồi hôm nay sẽ là nuối tiếc Tương lai khốn cùng đầy sợ hãi Lại dằn vặt lại tự mình chì chiết Là như vậy vốn dĩ là như vậy Không dám tin mình sẽ hạnh phúc

Không giỏi viết

Dù sao, nơi này vốn dĩ là của tôi mà. Dù sao, tôi cũng là chuyên gia trong việc thất hứa với bản thân và người khác. Tôi tiếp tục giữ cái lời thề tào lao nào đó làm gì, có ý nghĩa gì, ai quan tâm đâu. Giữ lấy danh dự làm gì khi cái đó tôi chẳng có. Tôi vốn dĩ luôn khinh rẻ chính mình mà. Một ai đó sẽ nghĩ: "Sao lại thế? Đừng như thế!" Nhưng mà, cái cảm giác đó cứ chực chờ bóp nghẹn lấy tôi, lúc bình tĩnh thì hay tỏ ra là một kẻ hay ho đi cho lời khuyên. Lúc cuộc đời thúi hẻo thì thôi vậy.  Tôi phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào đây, tôi không biết bao giờ mình sẽ bình ổn trở lại, tôi không có cản đảm, hứng thú, tôi không cảm thấy ý nghĩa với một thứ gì trong đời, tôi không cảm thấy ý nghĩa để đấu tranh nữa. Tôi cứ lười biếng như vậy sống lay lắt qua ngày, tôi không đổ lỗi gì nữa, là do tôi cả thôi. Tôi mang DNA không được tốt lắm nên cuộc đời và nhân cách của tôi nát bấy, trí tuệ cũng chẳng có mấy, nghị lực cũng chẳng có, tôi lại đổ lỗi nữa rồi. Tôi không biết phải ...