Bài đăng

Chuỗi thơ Haiku 4 mùa

Qua một cuộc thi, tình cờ biết được một thể loại thơ khá thú vị. Nếu, nếu mà, cả đời này không phải lo chuyện tiền bạc, mình muốn được viết thơ và viết nhạc mãi mãi. Đông Lạnh giá siết lấy tôi Hàng tá hiu quạnh nơi mắt môi Đường sá vẫn nhộn nhịp đấy thôi. Xuân Là hoa là cây là lá Ríu rít tiếng muôn loài hát ca Là hơi ấm là nhà. Hạ Hồn tôi treo vắt vẻo Giữa mưa nắng ngặt nghèo Mong mình như bầu trời trong veo. Thu Khô khốc và tĩnh lặng Rảo bước ngước nhìn trăng Đủ thứ nỗi niềm tự mình giăng. Mùa Mùa đi mùa trở lại Không bao giờ ở lại Ai sẽ cùng với ai? Đời Xuân hạ thu đông rồi lại xuân Cũng qua một kiếp trầm luân Mấy khi được nếm mùi gian truân.

ở đây rồi

Nỗi đau âm ỉ Đến nay cũng được vài năm nhỉ Cũng đã từng chăm chỉ Giờ tổn thương hoá lầm lì Sợ ngoài kia người ta xầm xì Cầu những kẻ cay độc câm đi Bi đát hóa đời ta lâm li Chẳng ai chịu hoan hỉ Mà nghe tôi thủ thỉ Sự sống ngỡ như ác quỷ Giận mình không nỡ thoái thác đi Đói khát rách nát chua chát đốn mạt Nói chung là đau đến bỏng rát.

Nốt

Nốt hôm nay rồi thôi Tự hứa trăm ngàn lần rồi Mà sao đến giờ vẫn vậy Chẳng có gì là đổi thay Biết tất cả ở tuổi mười tám Rồi rỗng tuếch vào năm hai hai Mông lung vô định và ảm đạm Không dám đối diện với ngày mai Rồi tuổi trẻ sẽ chẳng trở lại Rồi hôm nay sẽ là nuối tiếc Tương lai khốn cùng đầy sợ hãi Lại dằn vặt lại tự mình chì chiết Là như vậy vốn dĩ là như vậy Không dám tin mình sẽ hạnh phúc

Không giỏi viết

Dù sao, nơi này vốn dĩ là của tôi mà. Dù sao, tôi cũng là chuyên gia trong việc thất hứa với bản thân và người khác. Tôi tiếp tục giữ cái lời thề tào lao nào đó làm gì, có ý nghĩa gì, ai quan tâm đâu. Giữ lấy danh dự làm gì khi cái đó tôi chẳng có. Tôi vốn dĩ luôn khinh rẻ chính mình mà. Một ai đó sẽ nghĩ: "Sao lại thế? Đừng như thế!" Nhưng mà, cái cảm giác đó cứ chực chờ bóp nghẹn lấy tôi, lúc bình tĩnh thì hay tỏ ra là một kẻ hay ho đi cho lời khuyên. Lúc cuộc đời thúi hẻo thì thôi vậy.  Tôi phải sống những ngày tháng tiếp theo thế nào đây, tôi không biết bao giờ mình sẽ bình ổn trở lại, tôi không có cản đảm, hứng thú, tôi không cảm thấy ý nghĩa với một thứ gì trong đời, tôi không cảm thấy ý nghĩa để đấu tranh nữa. Tôi cứ lười biếng như vậy sống lay lắt qua ngày, tôi không đổ lỗi gì nữa, là do tôi cả thôi. Tôi mang DNA không được tốt lắm nên cuộc đời và nhân cách của tôi nát bấy, trí tuệ cũng chẳng có mấy, nghị lực cũng chẳng có, tôi lại đổ lỗi nữa rồi. Tôi không biết phải ...

Vô dụng

 Trích nguyên văn status của Bác sĩ Gấu Huỳnh Tuấn An: link   VÔ DỤNG  -"Ôm cái nồi cơm đi bộ thật là một hành động vô dụng" Đó là quan điểm của xã hội hiện đại, vì thời buổi này làm cái gì cũng phải thực dụng, phải kiếm được lợi ích gì đó, người ta không chịu được cảm giác rảnh rỗi không làm gì. Nếu như vậy thì - Dừng lại bên đường ngắm tia nắng xuyên qua bầu trời cũng vô dụng - Ngồi im quan sát lũ trẻ chơi đùa cũng vô dụng - Cười với 1 người xa lạ trên đường cũng vô dụng - Nằm ngủ nướng 1 chút vào sáng cuối tuần cũng vô dụng - Thiền cũng vô dụng, thơ ca hội hoạ mà không đem bán đều vô dụng, cái gì không ra tiền đều là vô dụng Nhưng như Lão Tử đã nói, cái cây trường tồn vì nó vô dụng, nếu nó hữu dụng người ta đã chặt nó đi làm gỗ rồi, nhờ vô dụng nó có thể sinh trưởng và cho bóng mát nhiều thế hệ. Chúng ta đứng trên mặt đất vốn dĩ chỉ cần 1 mô đất nhỏ, trong khoảnh khắc đó tất cả đất xung quanh đều là "vô dụng", nhưng nếu xung quanh sụp đổ chỉ chừa lại chỗ "hữ...

Sherry~~

Nửa năm 2024

Hình ảnh
  Có một thứ mà tôi còn sợ hơn cả loài người, hoặc ngang bằng, đó là thời gian trôi. Thực sự còn đủ tỉnh táo và thoải mái để viết ra những dòng này, để can đảm đối diện với việc nửa năm đã qua, tuổi trẻ đang đi qua, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều. Có lúc tôi thừ người ra khi lái xe đến nổi thoáng nghĩ hay là lao vào đâu đó để chết đi, hay là cái gì lao vào mình để được chết đi. ... 2 năm trước chị họ đã nhắc nhở tôi là tuổi trẻ sẽ qua rất nhanh, rằng tôi đừng để một ngày nào lãng phí, tôi cũng đã tin là mình sẽ nâng niu những ngày tháng đó. Mà đúng là đâu đó tôi đã từng cố sống những ngày đáng sống. Rồi mọi thứ sụp đổ. 2 năm sau chị lại nhắc nhở điều đó với tôi, như một lời gởi gắm từ một người đi trước nhưng tôi không còn nhẹ tênh để tiếp nhận nữa. ... Tôi cố lưu lại rất nhiều sự kiện đã xảy trong từng lời nhạc mình viết. Nhưng có những lúc chả có gì, rỗng tuếch, chả muốn gắng gượng làm gì. ... Đây chỉ là những dòng trạng thái rời rạc, chắp vá. ... Những cơn đau không chỉ là tâm tr...

Write for the bad things, that are past

I've often questioned whether my English is good enough to fully express myself. Despite this, I strive to practice as much as possible, seeking every opportunity to improve. I've spent countless hours pondering the roots of my depression. The thought of seeking death recurs in cycles, not as a threat, but as a genuine consideration. After a long nap, whether late at night or in the morning, I no longer blame myself. I think about animals, who endure hunger and pain yet cling fiercely to life. They never actively seek death, worry about the future, and never compare themselves to others. They live purely for survival, embodying mindfulness. My hatred of people often turns into self-loathing. I've realized that much of life's pain stems from human interactions: between family members, friends, strangers, and acquaintances. I'm frequently ashamed of my past actions. Until the existence of Master Minh Tuệ, his presence shattered my beliefs about desire, pain, ambition...

Ngu dốt từ khi bị sinh ra

Dạo gần đây tôi thấy nhẹ nhõm khi biết mình ngu dốt.  I could finally sigh in relief since I knew I was stupid. Tôi không biết những gì mình không biết.  I don't know what I don't know. Tôi không biết những gì mình biết.  I don't know what I know. Tôi biết những gì mình không biết.  I know what I don't know. Tôi biết mình không biết gì.  I know I don't know anything. Nhân chi sơ, tính bản ngu "The original nature of humanity is stupid."

Ba hoa

Ba hoa khoác lác nhiều lời Chua ngoa thoái thác đã đời thảnh thơi Ngậm ngùi khóc lóc tả tơi Lý do, đổ lỗi loài người hại tôi Tại vì do bởi mà thôi Vụng chèo khéo chống hỡi ôi lố bịch Ngu si lười nhác ngỗ nghịch Rảnh rang nói phét ngỡ mình thiền sư Hành xử ngạo mạn cứ như Bậc thầy thiên hạ thật hư chẳng màng Chả là gì ở thế gian Mong cầu thèm khát nhân gian nhìn về Thân mình chưa hẳn sạch ghê Mà sao vội vã bắt chê cười người Lắm lời, ít việc, rối bời Bản thân vô nghĩa lại đòi dạy ai Công danh sự nghiệp trượt dài Chỉ là kẻ dại mộng hoài viển vông.